Skip to main content

Đảo Hòn Cau (Cù Lao Câu)

Cù Lao Câu (Đảo Hòn Cau)                                                   
Kết thúc chuyến thăm Đảo Phú Quý, đi bằng tàu biển về đến bờ mất gần 6 tiếng. Điểm tiếp theo là Cù Lao Câu, cách cảng Phan thiết gần 100 km. Đi qua Mũi Né, thủ đô nghỉ dưỡng của tỉnh Bình Thuận. Lịch sử hiện đại của Mũi Né gắn liền với hiện tượng nhật thực toàn phần diễn ra ngày 24/10/1995. Thời điểm này, khách du lịch trong và ngoài nước đổ về rất đông.  Lần đầu tiên người dân ở đây biết được khái niệm kẹt xe. Trải qua 1/4 thế kỷ, Mũi Né đã phát triển trở nên nổi tiếng với hàng trăm khu nghỉ dưỡng. Ngoài nắng, gió biển và đồ ăn tươi sống, Mũi Né còn có đặc sản cồn cát vàng mênh mông.


Đi quá Mũi Né 30 km, theo quốc lộ DT716 ven biển sẽ thấy hai bên đường bát ngát những cồn cát trắng mịn.



Đến đoạn đường Phan Rí Cửa gặp hồ Bàu Trắng và hồ Bàu Sen.


Tiếp đó sẽ là Đồi Cát Trắng (White Sand Dunes). Đây là những nơi rất nổi tiếng của các tay đua. Địa danh này trên Google Map có hơn 11.000 tấm ảnh! Tha hồ chiêm ngưỡng mà không cần đến tận nơi.  

Chạy thêm 40 km nữa là tới thị trấn Liên Hương. Nghỉ đêm ở đây để sáng hôm sau ra đảo.



Cù Lao Câu, còn gọi là hòn Cau, là đảo hoang,  không có người ở. Diện tích hơn 1 km2, hiện đang do quân đội quản lý. Cách đất liền, thị trấn Liên  Hương, khoảng hơn 10 km, đi bằng thuyền nhỏ từ bến tàu Song Yến mất gần 1 tiếng. 



Trên đảo có quán ăn của ông Tư Hữu. Đoàn muốn tham quan thường phải gọi trước để ông chở đồ ăn và nước ngọt ra đảo chờ sẵn. Nếu muốn ngủ qua đêm phải tự chuẩn bị lều, túi ngủ và thông báo cho biên phòng. Ngại ngần chút vì sợ trên đảo không có phòng vệ sinh, nghĩ cảnh khi làm điều cần thiết mà có người nhìn thì quả là bất tiện.



Vào thời thế chiến thứ 2, đây là nơi cư trú của hải tặc hay cướp các tàu chạy qua. Thân nhân những thủy thủ Nhật bản bị giết nơi đây vẫn thỉnh thoảng thả hoa xuống biển để tưởng nhớ.



“Chủ đảo”, ông Tư Hữu sinh năm 1954. Ông lấy vợ sớm vào đầu những năm 1970. Nhưng phải trốn quân dịch, nên lánh ra đảo này. Dần dần gắn bó nơi đây. Hồi đó, đảo do quân đội Mỹ quản lý, là nơi cung cấp xăng dầu cho tàu bè ghé qua.




Trên đảo có rất nhiều phiến đá hình thù đa dạng, xếp gọn gàng ngay sát mép biển.



Bên dưới là những bãi tắm vắng vẻ, hoang sơ.



Góc nhìn huyền thoại trên đảo Cù Lao Câu


Hồi nhỏ, ở quê, khi chăn trâu rất hay thả diều tự làm. Tiếc không còn  giữ được tấm ảnh cầm diều cưỡi trên lưng trâu nữa, đành lấy hình vẽ minh họa.



Giờ đây, sau hơn 40 năm, mới có điều kiện làm lại. Thiếu trâu, nhưng có nhiều loại diều hiện đại.







Bất ngờ khi thấy mọi người lớn - nhỏ đều hưởng ứng nhiệt tình và họ rất tin tưởng vào chức danh “Phó Chủ Tịch Hội thả diều TP HCM” (tự phong).


Hoàng hôn ở đảo diễn ra rất nhanh, chỉ kịp chụp vội.



Tối ngủ ngay bãi biển trong lều do đoàn mang đi sẵn. Cù Lao Câu thời trước là trại nuôi rắn độc của quân đội. Dù đã dẹp từ lâu nhưng ông Tư cũng khuyên đi lại cẩn trọng. Lều ngủ đặt ở vách đá gần nơi có nhiều chuột. Chuột tồn tại thì khả năng ít có rắn hơn. Nghỉ ở bờ Tây của đảo, ban đêm nhìn đất liền thấy rất nhiều ánh đèn nhấp nháy, bên đó là nhà máy nhiệt điện Vĩnh Tân.



Sát ngay sau quán ăn, ông Tư Hữu đã kịp xây 5-7 cái nhà vệ sinh kín đáo. Nước ngọt chuyển sẵn ra từ hôm trước đủ phục vụ nhu cầu tối thiểu cho đoàn. 
Sáng ngủ dậy, chiếc diều buộc vào cột nhà qua đêm không còn nữa. Gió đổi hướng làm dây diều cà vào mái tôn. Đứt. Diều đã tự bay đi xa rồi.



Ăn sáng, làm vài kiểu ảnh. Ngồi chờ tàu từ đất liền đón về.


Điểm đến tiếp theo: Đảo Bình Ba - tỉnh Khánh Hoà 

Tư liệu  : tháng 5-2018. Hoàn tất: tháng 5-2019.                                                                


Comments

Popular posts from this blog

Bánh chưng - bánh tét

Bánh chưng - bánh tét ngày Tết Bánh chưng - bánh tét là món ăn cổ truyền Tết Việt Nam. Thành phần bao gồm gạo nếp, đỗ xanh với nhân thịt. Miền Bắc, bánh chưng thường làm từ thịt lợn gói trong lá dong theo hình vuông. Còn trong Nam, bánh tét thì lấy thịt heo gói trong lá chuối theo hình trụ. Có gia đình tự chuẩn bị (mua gạo nếp, đỗ xanh, thịt) rồi nhờ gói và nấu. Có gia đình mua đồ về, tự gói (để thành phần theo ý  riêng) rồi nhờ nấu hộ. Có gia đình đặt luôn vài cặp từ những nơi nấu bánh. Có gia đình chờ đến tết thì đi mua về. Cuộc sống hiện đại, nhiều gia đình không còn có điều kiện gói và nấu bánh nữa. Nhu cầu ẩm thực thay đổi, nhiều người Việt ngày Tết cũng mua về chỉ trưng bày, không chắc đã ăn. Trải qua hàng ngàn năm, bánh chưng - bánh tét từ món ăn đã chuyển thành biểu tượng của hơn 100 triệu người Việt: 96 triệu người trong nước và 4 triệu người ở nước ngoài. Thật tiếc nếu thời gian trôi tiếp đi, biết đâu sau này người Việt không còn cả nhu cầu trưng bày nữa, ...

Nậm Tột (Nghệ An)

Nậm Tột - miền biên viễn         Nậm Tột - miền biên giới phía xa. Là bản thuộc xã Tri Lễ, huyện Quế Phong, tỉnh Nghệ An. Sát với nước Lào. Nằm trên độ cao hơn 2.000 m. Sáng sớm thì sương mù. Ban ngày trời nắng rát. Chiều thường mưa dông. Tối rét lạnh, đắp chăn vẫn rét run. Mùa mưa, đường trơn lầy lội, nơi này dường như cách ly khỏi xung quanh. Ngày thường, người xa chỉ dám đến từ 10 sáng tới 3h chiều, lỡ có gặp mưa thì không sao ra được. Bản có 45 hộ gia đình, chủ yếu là người Mông. Năm ngoái, 2019, TV Nghệ An có làm phóng sự về nơi đây. Quay cảnh những đứa trẻ  lứa mầm non học trong nhà dân.   Cuối tháng 6-2020, tới dự lễ khánh thành nhà trẻ mới. Được tận mắt chứng kiến sự thay đổi trong cuộc sống của Nậm Tột.  Hà Nội cách đây khoảng 400km, đi qua xứ Thanh - Nghệ. Địa danh lịch sử, nơi sản sinh ra biết bao nhân tài của đất Việt.       Dừng chân tại Pù Luông. Hãy thưởng ngoạn những cánh ruộng bậc t...

Lời tựa

 Tự sự Đầu năm 2013. Cơ quan cũ tái cấu trúc nhân sự. Không còn chỗ cho mình. Lúc đó đã 50 tuổi, khó mà xin đi làm được nữa. Vậy là nghỉ.  Quê ở miền trung du,  mong ước có cảm giác sau tay lái trên những cung đường ven biển hay vòng quanh núi. Một mình không dám đi.  May là tìm được một người bạn có cùng ý muốn. Hai anh em thay nhau lái xe ô tô từ Nam ra Bắc. Từ Hà nội đi tiếp Đông Bắc, rồi Tây Bắc. Quay ngược lại TP Hồ Chí Minh. Đi tới Mũi Cà Mau, ra Đảo Phú Quốc. Mất vài tháng. Không vội vàng, thích chỗ nào thì dừng lại nghỉ. Đi đâu cũng chụp ảnh và ghi chép. Sau này, vài dịp qua lại những chỗ đó. Có lần lái xe. Có lần chỉ là hành khách. Khi không ngồi trên tay lái, nhận được nhiều trải nghiệm khác nhau. Thường  thợ ảnh ít khi viết văn. Nhà văn thì lại không hay chụp hình. Giờ tổng hợp lại các bức ảnh những nơi đã qua, dùng lời văn của nhà toán học, thêm chút cảm xúc riêng tư, cộng với cái tôi vào nữa để viết loạt bài tản mạn về d...