Skip to main content

Rừng tràm Trà Sư, huyện Tịnh Biên, An Giang

Rừng tràm Trà Sư, huyện Tịnh Biên
Kênh Vĩnh Tế, bắt đầu từ Châu Đốc, đi qua huyện Tịnh Biên và Tri Tôn rồi vào Hà Tiên. Kênh chạy song song đường biên giới với Campuchia, ngay sát (QL)N1. Dài 87 km, rộng 30m, sâu trung bình 2,55 m. Từ 200 năm nay, Vĩnh Tế là kênh giao thương và góp phần dẫn nước về cho vựa lúa đồng bằng sông Cửu Long. 
Rừng Tràm Trà Sư, thuộc Tịnh Biên, cách Châu Đốc 30 km, xuôi theo hướng biển. Vùng ngập nước tự nhiên này dường như là hồ điều tiết tránh lũ cho phía hạ lưu. Là khu vực bảo tồn, nơi trú ngụ của nhiều loài chim, nơi đây hạn chế sử dụng máy bay flycam. Riêng nhà báo Tr. có giấy phép đặc biệt. Cám ơn anh đã chia sẻ 2 bức ảnh này từ trên cao...  





Chèo thuyền bằng tay, hoàn toàn im ắng, tĩnh mịch...   






Vào bên trong, ngắm ánh nắng xuyên qua những gốc tràm khẳng khiu... 





Vào sâu hơn nữa, chỗ nước bớt chảy xiết, dưới chân gốc tràm là những mảng bèo các loại kích cỡ khác nhau, tạo nên màu xanh dịu mắt. 




Bèo sinh sôi mãnh liệt, nhanh lẹ len lỏi tràn lập phủ kín mọi chỗ trên mặt nước.   





Đi bộ trên bờ, theo bãi cỏ dọc theo hai hàng tràm. 





Gặp nhóm thanh niên còn lứa tuổi học sinh. Giao lưu, hỏi chuyện. Chia sẻ về hiện tại và tương lai. Ngắm bức ảnh trẻ trung của 04 thanh niên. Dưới cặp kính đen, không dễ nhận ra chênh lệch 40 năm tuổi tác.



Bắt chuyện với cháu bé đang học lớp 5. Khôi ngô tuấn tú, trả lời rành mạch mọi câu hỏi cắc cớ: 2 + 2 bằng mấy? Rồi 4 + 4 bằng mấy?...Chia tay, nói khi nào lấy vợ nhớ mời chú đám cưới nhé! Em vui vẻ nhận lời... Ai đó  nói vọng vào: “Phải 20 năm nữa đấy, liệu ông còn sống đến ngày đó không”. 
Giật mình, lúc đó đã gần 80 tuổi...



Thoáng ghen tỵ với lứa tuổi trẻ. Họ tràn đầy mong ước phía trước. Còn mình, mỗi ngày tương lai sẽ bớt đi, quá khứ lại tăng lên...



Cùng đoàn du lịch có 02 bà cụ đã 90. Họ nhanh nhẹn và vô cùng lạc quan. Ngẫm nghĩ, đã là nhiếp ảnh gia và nhà văn, phía trước sẽ còn rất nhiều công việc còn phải làm...

Comments

Popular posts from this blog

Bánh chưng - bánh tét

Bánh chưng - bánh tét ngày Tết Bánh chưng - bánh tét là món ăn cổ truyền Tết Việt Nam. Thành phần bao gồm gạo nếp, đỗ xanh với nhân thịt. Miền Bắc, bánh chưng thường làm từ thịt lợn gói trong lá dong theo hình vuông. Còn trong Nam, bánh tét thì lấy thịt heo gói trong lá chuối theo hình trụ. Có gia đình tự chuẩn bị (mua gạo nếp, đỗ xanh, thịt) rồi nhờ gói và nấu. Có gia đình mua đồ về, tự gói (để thành phần theo ý  riêng) rồi nhờ nấu hộ. Có gia đình đặt luôn vài cặp từ những nơi nấu bánh. Có gia đình chờ đến tết thì đi mua về. Cuộc sống hiện đại, nhiều gia đình không còn có điều kiện gói và nấu bánh nữa. Nhu cầu ẩm thực thay đổi, nhiều người Việt ngày Tết cũng mua về chỉ trưng bày, không chắc đã ăn. Trải qua hàng ngàn năm, bánh chưng - bánh tét từ món ăn đã chuyển thành biểu tượng của hơn 100 triệu người Việt: 96 triệu người trong nước và 4 triệu người ở nước ngoài. Thật tiếc nếu thời gian trôi tiếp đi, biết đâu sau này người Việt không còn cả nhu cầu trưng bày nữa, ...

Nậm Tột (Nghệ An)

Nậm Tột - miền biên viễn         Nậm Tột - miền biên giới phía xa. Là bản thuộc xã Tri Lễ, huyện Quế Phong, tỉnh Nghệ An. Sát với nước Lào. Nằm trên độ cao hơn 2.000 m. Sáng sớm thì sương mù. Ban ngày trời nắng rát. Chiều thường mưa dông. Tối rét lạnh, đắp chăn vẫn rét run. Mùa mưa, đường trơn lầy lội, nơi này dường như cách ly khỏi xung quanh. Ngày thường, người xa chỉ dám đến từ 10 sáng tới 3h chiều, lỡ có gặp mưa thì không sao ra được. Bản có 45 hộ gia đình, chủ yếu là người Mông. Năm ngoái, 2019, TV Nghệ An có làm phóng sự về nơi đây. Quay cảnh những đứa trẻ  lứa mầm non học trong nhà dân.   Cuối tháng 6-2020, tới dự lễ khánh thành nhà trẻ mới. Được tận mắt chứng kiến sự thay đổi trong cuộc sống của Nậm Tột.  Hà Nội cách đây khoảng 400km, đi qua xứ Thanh - Nghệ. Địa danh lịch sử, nơi sản sinh ra biết bao nhân tài của đất Việt.       Dừng chân tại Pù Luông. Hãy thưởng ngoạn những cánh ruộng bậc t...

Lời tựa

 Tự sự Đầu năm 2013. Cơ quan cũ tái cấu trúc nhân sự. Không còn chỗ cho mình. Lúc đó đã 50 tuổi, khó mà xin đi làm được nữa. Vậy là nghỉ.  Quê ở miền trung du,  mong ước có cảm giác sau tay lái trên những cung đường ven biển hay vòng quanh núi. Một mình không dám đi.  May là tìm được một người bạn có cùng ý muốn. Hai anh em thay nhau lái xe ô tô từ Nam ra Bắc. Từ Hà nội đi tiếp Đông Bắc, rồi Tây Bắc. Quay ngược lại TP Hồ Chí Minh. Đi tới Mũi Cà Mau, ra Đảo Phú Quốc. Mất vài tháng. Không vội vàng, thích chỗ nào thì dừng lại nghỉ. Đi đâu cũng chụp ảnh và ghi chép. Sau này, vài dịp qua lại những chỗ đó. Có lần lái xe. Có lần chỉ là hành khách. Khi không ngồi trên tay lái, nhận được nhiều trải nghiệm khác nhau. Thường  thợ ảnh ít khi viết văn. Nhà văn thì lại không hay chụp hình. Giờ tổng hợp lại các bức ảnh những nơi đã qua, dùng lời văn của nhà toán học, thêm chút cảm xúc riêng tư, cộng với cái tôi vào nữa để viết loạt bài tản mạn về d...