Skip to main content

Diều và Biển. P.2

Diều và biển 

Cánh diều - tuổi thơ. Thành ngữ mà mỗi người khi lớn lên đều biết đến.





Ngoài 50 tuổi, khi quay lại thả diều, cũng hy vọng tìm lại tuổi thơ của mình. Đã 3 năm trôi qua, tìm hoài mà vẫn chưa thấy. Nhận ra, không dễ tìm được đâu!

Hồi nhỏ, khoảng đầu những năm 1970. Còn nhớ có làm diều bằng giấy poluye, nan tre, hồ dán nhưng không  bay cao lên được. Giờ đây, diều thiết kế bởi châu Công ty châu Âu, làm từ vải ni lông Nhật, sử dụng chip điện tử Đài Loan, gia công tại Vũ Hán (Trung Quốc). Kích cỡ tuỳ ý mình, dây amiăng chống cháy...Còn đâu bóng dáng tuổi thơ nữa...












Còn nhớ. Hôm buổi trời tối đang lụi cụi 1 mình thu diều trên biển vắng.  Một người thanh niên đi tắm về muộn đến làm quen. Anh ta thắc mắc:
  • Tại sao anh tốn hàng chục triệu để có thú vui dị hợm vậy?
  • Em bao tuổi và làm công việc gì?
  • Dạ em 45, làm đại lý hãng sơn ở Quận 6. 
  • Anh coi đây như tập thể dục. Nếu không thì sẽ ngồi xem TV, lướt web, ăn nhậu...
  • Vậy chỉ cần vài triệu sắm chiếc xe đạp là ngao du mọi nơi và khỏe người!
  • Anh gần 60 rồi. Niềm vui khác tuổi 45 của em. Đạp xe lâu mỏi lưng và đau mông lắm...
Nói cứng vậy nhưng về cũng suy nghĩ: thả diều có lợi ích gì?

Mình có chiều cao khiêm tốn, chưa đến 1m70. Mỗi khi dõi ánh mắt theo cánh diều trên cao vài trăm mét, dường như giúp cho tầm nhìn trở nên cao hơn, xa hơn, rộng hơn, tâm hồn cởi mở hơn.

Còn nhớ những ngày biển đông người. Mấy đứa nhỏ ngước theo cánh diều trên cao. Bà mẹ trẻ dẫn tới:
  • Con chào chú đi, chú cho thả diều.
  • Không! Đứa bé rụt lại. Ông già đó, có tóc bạc rồi mẹ ơi!
Cả bọn gần chục cháu xúm xít tới và tranh nhau chạm vào dây diều. Thấy tuổi thơ mình trong ánh mắt những đứa trẻ...


Rồi 1 lần đi siêu thị ở Sài Gòn. Vô tình gặp lại lũ trẻ đó. Chúng chạy ào tới: Ông thả diều - Ông thả diều! Coi như khuyến mãi, gặp lại tuổi thơ lần nữa.



Là cư dân quen của khu nghỉ dưỡng, thường xuyên cả ngày trên bờ biển thả diều. Nhiều khách du lịch nghĩ mình là nhân viên quảng cáo làm cho công ty, đang chờ nhận tiền bồi dưỡng...

Comments

Popular posts from this blog

Bánh chưng - bánh tét

Bánh chưng - bánh tét ngày Tết Bánh chưng - bánh tét là món ăn cổ truyền Tết Việt Nam. Thành phần bao gồm gạo nếp, đỗ xanh với nhân thịt. Miền Bắc, bánh chưng thường làm từ thịt lợn gói trong lá dong theo hình vuông. Còn trong Nam, bánh tét thì lấy thịt heo gói trong lá chuối theo hình trụ. Có gia đình tự chuẩn bị (mua gạo nếp, đỗ xanh, thịt) rồi nhờ gói và nấu. Có gia đình mua đồ về, tự gói (để thành phần theo ý  riêng) rồi nhờ nấu hộ. Có gia đình đặt luôn vài cặp từ những nơi nấu bánh. Có gia đình chờ đến tết thì đi mua về. Cuộc sống hiện đại, nhiều gia đình không còn có điều kiện gói và nấu bánh nữa. Nhu cầu ẩm thực thay đổi, nhiều người Việt ngày Tết cũng mua về chỉ trưng bày, không chắc đã ăn. Trải qua hàng ngàn năm, bánh chưng - bánh tét từ món ăn đã chuyển thành biểu tượng của hơn 100 triệu người Việt: 96 triệu người trong nước và 4 triệu người ở nước ngoài. Thật tiếc nếu thời gian trôi tiếp đi, biết đâu sau này người Việt không còn cả nhu cầu trưng bày nữa, ...

Nậm Tột (Nghệ An)

Nậm Tột - miền biên viễn         Nậm Tột - miền biên giới phía xa. Là bản thuộc xã Tri Lễ, huyện Quế Phong, tỉnh Nghệ An. Sát với nước Lào. Nằm trên độ cao hơn 2.000 m. Sáng sớm thì sương mù. Ban ngày trời nắng rát. Chiều thường mưa dông. Tối rét lạnh, đắp chăn vẫn rét run. Mùa mưa, đường trơn lầy lội, nơi này dường như cách ly khỏi xung quanh. Ngày thường, người xa chỉ dám đến từ 10 sáng tới 3h chiều, lỡ có gặp mưa thì không sao ra được. Bản có 45 hộ gia đình, chủ yếu là người Mông. Năm ngoái, 2019, TV Nghệ An có làm phóng sự về nơi đây. Quay cảnh những đứa trẻ  lứa mầm non học trong nhà dân.   Cuối tháng 6-2020, tới dự lễ khánh thành nhà trẻ mới. Được tận mắt chứng kiến sự thay đổi trong cuộc sống của Nậm Tột.  Hà Nội cách đây khoảng 400km, đi qua xứ Thanh - Nghệ. Địa danh lịch sử, nơi sản sinh ra biết bao nhân tài của đất Việt.       Dừng chân tại Pù Luông. Hãy thưởng ngoạn những cánh ruộng bậc t...

Lời tựa

 Tự sự Đầu năm 2013. Cơ quan cũ tái cấu trúc nhân sự. Không còn chỗ cho mình. Lúc đó đã 50 tuổi, khó mà xin đi làm được nữa. Vậy là nghỉ.  Quê ở miền trung du,  mong ước có cảm giác sau tay lái trên những cung đường ven biển hay vòng quanh núi. Một mình không dám đi.  May là tìm được một người bạn có cùng ý muốn. Hai anh em thay nhau lái xe ô tô từ Nam ra Bắc. Từ Hà nội đi tiếp Đông Bắc, rồi Tây Bắc. Quay ngược lại TP Hồ Chí Minh. Đi tới Mũi Cà Mau, ra Đảo Phú Quốc. Mất vài tháng. Không vội vàng, thích chỗ nào thì dừng lại nghỉ. Đi đâu cũng chụp ảnh và ghi chép. Sau này, vài dịp qua lại những chỗ đó. Có lần lái xe. Có lần chỉ là hành khách. Khi không ngồi trên tay lái, nhận được nhiều trải nghiệm khác nhau. Thường  thợ ảnh ít khi viết văn. Nhà văn thì lại không hay chụp hình. Giờ tổng hợp lại các bức ảnh những nơi đã qua, dùng lời văn của nhà toán học, thêm chút cảm xúc riêng tư, cộng với cái tôi vào nữa để viết loạt bài tản mạn về d...