Diều và biển
Cánh diều - tuổi thơ. Thành ngữ mà mỗi người khi lớn lên đều biết đến.
Ngoài 50 tuổi, khi quay lại thả diều, cũng hy vọng tìm lại tuổi thơ của mình. Đã 3 năm trôi qua, tìm hoài mà vẫn chưa thấy. Nhận ra, không dễ tìm được đâu!
Hồi nhỏ, khoảng đầu những năm 1970. Còn nhớ có làm diều bằng giấy poluye, nan tre, hồ dán nhưng không bay cao lên được. Giờ đây, diều thiết kế bởi châu Công ty châu Âu, làm từ vải ni lông Nhật, sử dụng chip điện tử Đài Loan, gia công tại Vũ Hán (Trung Quốc). Kích cỡ tuỳ ý mình, dây amiăng chống cháy...Còn đâu bóng dáng tuổi thơ nữa...
Còn nhớ. Hôm buổi trời tối đang lụi cụi 1 mình thu diều trên biển vắng. Một người thanh niên đi tắm về muộn đến làm quen. Anh ta thắc mắc:
- Tại sao anh tốn hàng chục triệu để có thú vui dị hợm vậy?
- Em bao tuổi và làm công việc gì?
- Dạ em 45, làm đại lý hãng sơn ở Quận 6.
- Anh coi đây như tập thể dục. Nếu không thì sẽ ngồi xem TV, lướt web, ăn nhậu...
- Vậy chỉ cần vài triệu sắm chiếc xe đạp là ngao du mọi nơi và khỏe người!
- Anh gần 60 rồi. Niềm vui khác tuổi 45 của em. Đạp xe lâu mỏi lưng và đau mông lắm...
Nói cứng vậy nhưng về cũng suy nghĩ: thả diều có lợi ích gì?
Mình có chiều cao khiêm tốn, chưa đến 1m70. Mỗi khi dõi ánh mắt theo cánh diều trên cao vài trăm mét, dường như giúp cho tầm nhìn trở nên cao hơn, xa hơn, rộng hơn, tâm hồn cởi mở hơn.
Còn nhớ những ngày biển đông người. Mấy đứa nhỏ ngước theo cánh diều trên cao. Bà mẹ trẻ dẫn tới:
- Con chào chú đi, chú cho thả diều.
- Không! Đứa bé rụt lại. Ông già đó, có tóc bạc rồi mẹ ơi!
Cả bọn gần chục cháu xúm xít tới và tranh nhau chạm vào dây diều. Thấy tuổi thơ mình trong ánh mắt những đứa trẻ...
Rồi 1 lần đi siêu thị ở Sài Gòn. Vô tình gặp lại lũ trẻ đó. Chúng chạy ào tới: Ông thả diều - Ông thả diều! Coi như khuyến mãi, gặp lại tuổi thơ lần nữa.
Là cư dân quen của khu nghỉ dưỡng, thường xuyên cả ngày trên bờ biển thả diều. Nhiều khách du lịch nghĩ mình là nhân viên quảng cáo làm cho công ty, đang chờ nhận tiền bồi dưỡng...
Comments
Post a Comment